MẶC KHÁCH SÀI GÒN
TÔ KIỀU NGÂN
Thông tin về sáchTÔ KIỀU NGÂN
Tác giả: Tô Kiều Ngân
Nhà xuất bản: NXB Hồng Đức
Xuất bản: 2013
Đó là một tập di cảo mà tôi hay gọi đó là một cuốn lưu bút chỉ có bút tích của Tô Kiều Ngân. Tức là chỉ có bút viết và con chữ của ông làm nên cuốn sách bằng những câu chuyện, cuộc đời của những người bạn văn sĩ Sài Gòn những năm rất cũ.
Trên những con đường của Chợ Tôn Thất Đạm, Quận 1, quán cafe mà Mai Thảo từng ngồi, mà cả Tô Kiều Ngân ngồi nhậu, đâu đó trên vài quán của Phú Nhuận, ta thấy cả Trinh Công Sơn khật khưỡng say, rồi chúng ta khi cười khi khóc trên mỗi trang lưu bút của Tô Kiều Ngân. Những mặc khách Sài Gòn hầu hết đi vào từ miền Bắc, người từ Hải Phòng, người từ Nam Định, có khi nay đã định cư ở Mĩ nhưng chính người đó mới đứng nghiêng, nằm ngửa trên trang giấy ghi chép của tác giả. Có khi, bạn sẽ khóc nấc lên khi thấy hình ảnh Bùi Giáng ngồi bệt trên vỉa hè gần chợ Bến Thành, ngẩn ngơ nhớ vợ nhớ con. Đôi khi, bạn lấy thấy niềm vui nỗi buồn nhẹ tênh của Nhã Ca trên từng câu thơ. Thỉnh thoảng, bạn lại cười mỉm cay đắng và chua chát của những câu sáu, câu tám trong thơ Đồng Đức Bốn.
"Ta thấy màn nhung khép lại rồi
Hạ màn. Thế kỉ hết trò chơi
Sao không quay gót, tên hề đã
Chán một trò chơi với kiếp người"
_Mai Thảo_
Quái lại thay văn sĩ Sài Gòn những 1975, những người ôm cái "mộng văn chương khỉ khỉ" hay chỉ là những kẻ còn nặng lòng với thời cuộc? Đến nay, họ đã có thể im hơi lặng tiếng bằng cách này hay cách khác nhưng những cái cười, cái khóc, cái vui, cái buồn của họ cứ như trải dài hết từ năm này sang năm khác.
"Mặc khách Sài Gòn" của Tô Kiều Ngân không gò bó như một tập phê bình văn học. Đối với ông, đơn giản chỉ là kể lại những kỉ niệm của ông với 15 văn nghệ sĩ Sài Gòn qua từng chén trà, cốc rượu. Người ta bảo tình bạn đến từ trà, rượu sẽ qua đi như hơi men, giấc ngủ say. Nhưng đối với Tô Kiều Ngân hình như câu nói này không ứng nghiệm được. Cái chuyện của giới văn nhân phải ngất ngưởng trong từng chén rượu, lao đảo trên từng con chữ như thế mới thấm, mới sâu, mới chua cay được.
"Đời sống ôi buồn như cỏ khô
Này anh em cũng tợ sương mù
Khi về tay nhỏ che trời rét
Nghe giá băng mòn hết tuổi thơ"
_Nhã Ca_
No comments
Post a Comment