Anh có thích nước Mỹ không - Tân Di Ổ

ANH CÓ THÍCH NƯỚC MỸ KHÔNG
TÂN DI Ổ

Thông tin về sách

Tác giả: Tân Di Ổ

Nhà xuất bản: NXB Văn học

Thể loại: tiểu thuyết tình cảm



Thật thiếu sót nếu tôi không viết một vài dòng nào đó cho cuốn sách này. Những ngày đầu tiên của mấy năm về trước, khi tiểu thuyết mạng Trung Quốc được bạn đọc ở Việt Nam quan tâm thì Tân Di Ổ là tác giả đầu tiên tôi quan tâm và bắt đầu tìm đọc tác phẩm. Anh có thích nước Mỹ không là một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của Tân Di Ổ, đã được chuyển thể thành phim ngắn, đạo diễn Triệu Vy. Nhạc phim "Gửi thời thanh xuân của chúng ta" cũng được rất nhiều bạn trẻ đón nhận và mến mộ. Tiểu thuyết cũng được xuất bản nhiều lần tại Việt Nam, lần gần đây nhất đã đổi lại bìa sách xanh mát và hơi buồn so với bản cũ, hợp với thị hiếu thích lãng mạn và sến sẩm của các bạn đọc bây giờ hơn.

Tôi thích cách xây dựng logic truyện của Tân Di Ổ. Các nhân vật luôn là nhân vật chính cho câu chuyện cuộc đời của mình. Trịnh Vy trẻ, trải qua hai mối tình khắc cốt ghi tâm với Trần Hiếu Chính và Lâm Tĩnh. Kết thúc truyện, cô và Lâm Tĩnh có 1 đám cưới xinh xắn và là ao ước của tất thảy cô gái. Phụ nữ, thực ra là những người khá thực tế, thực tế hơn cả đàn ông. Họ, cả đời chỉ mơ về bạch mã hoàng tử, nhưng lại chỉ lấy một kẻ có công việc và thu nhập ổn định làm chồng. Còn đàn ông, đích thị mới là những kẻ phù phiếm. Họ, khi đứng trước 1 người phụ nữ họ yêu, họ đều muốn lấy làm vợ, bất chấp việc cô ấy không thể nấu nổi một bữa ăn nếu bữa ăn đó không lấy mì tôm làm món ăn chính.



Chuyện tình yêu của những người trẻ, nói mãi, nói nữa cũng sẽ chỉ là những lời sáo rỗng về mối tình đầu và tình cuối, về duyên phận, về những người lướt qua nhau. Rất nhiều cô gái trẻ đọc Anh có thích nước Mỹ không đến hàng chục lần và luôn mơ về Lâm Tĩnh. Còn tôi, không có thói quen đọc lại một cuốn tiểu thuyết như vậy. Nhưng hồi đó, ngày tôi đọc cuốn này lúc 16, 17 tuổi, tôi chỉ thấy Trịnh Vy quá hạnh phúc. Cô ấy đã có 2 người đàn ông yêu mình sâu đậm, yêu đến nỗi, tôi tin sau này, dù có nhắm mắt, cô ấy cũng không thể nào quên cái tình cảm dành cho Trần Hiếu Chính và Lân Tĩnh như vậy. Nhưng bây giờ, tôi lại chẳng thấy Trịnh Vy hạnh phúc nữa. Cô ấy đã nói gì?

"Đây, đây mới là tình yêu của người lớn. Anh cho tôi bao nhiêu, tôi yêu lại anh bây nhiêu. Cái gì cũng phải đặt lên bàn cân để đong, đo, đếm. Không ai thiệt ai"

“Có lẽ tuổi xuân của mỗi cô gái đều đã từng gặp Trần Hiếu Chính của mình, sau đó mới tìm thấy Lâm Tĩnh; nhưng mỗi người đàn ông đều đã một thời là Trần Hiếu Chính, khi họ đã trưởng thành chín chắn, họ sẽ biến thành Lâm Tĩnh".

Phải rồi, tôi đã dành nhiều hơn tình cảm cho Nguyễn Nguyễn. Nếu ai đọc nhiều hơn một tác phẩm của Tân Di Ổ, sẽ nhận ra chị thường để các nhân vật ở truyện này, xuất hiện lại ở truyện kia. Tôi đã mong mỏi chị dành nhiều trang viết hơn cho Nguyễn Nguyễn. Nhưng rồi lại thôi. Nguyễn Nguyễn cuối cùng đã chết. Đấy mới là cuối cùng, là sự duy nhất cuối cùng, không phải đám cưới của Trình Vy, cũng không phải sự tiếc nuối của Trần Hiếu Chính. Chỉ có mỗi cái chết của Nguyễn Nguyễn mới là cuối cùng của kết thúc và tuổi xuân ấy mới là mãi mãi.

No comments

Post a Comment

legiangcafe. Powered by Blogger.