NGƯỜI TÌNH SPUTNIK
HARUKI MURAKAMI
HARUKI MURAKAMI
Thông tin về sách
Tác giả: Haruki Murakami
Nhà xuất bản: NXB Hội Nhà Văn
Xuất bản lần đầu năm 1999, xuất bản tại Việt Nam vào 2008
Những trích đoạn trong tác phẩm - Phần 1
Phỏng trong thế giới còn - lâu - mới - hoàn - hảo này có gì là không vô nghĩa? Cứ loại bỏ mọi điều vô nghĩa ra khỏi cuộc sống không hoàn hảo đi, và thậm chí nó sẽ mất luôn sự không hoàn hảo của mình.
Không người nào đi hết cuộc đời mà chưa một lần trải nghiệm tình cảnh cô độc dữ dội, thậm chí buồn chán, giữa chốn thâm sơn cùng cốc, chỉ dựa vào chính mình và nhờ đó biết được sức mạnh thực sự đang ẩn chứa con người mình.
Xét cho cùng Tráu Đất không hoàn thành quãng đường nặng nề vất vả vòng quanh mặt trời của nó chỉ để cho con người có thể có được khoảng thời gian tốt đẹp và chút vui thú.
Nguy hiểm có thể rình rập ở đấy, một thứ gì đó có thể sẽ làm mình bị trọng thương, tử thương. Có thể rồi cuối cùng mình sẽ mất hết. Nhưng không quay lại được. Mình chỉ có thể sẽ xuôi theo dòng thôi. Ngay cả khi nếu điều đó có nghĩa là mình sẽ bị cháy rụi, mãi mãi tiêu tan.
Chúng ta để lại càng nhiều thì nhân viên nhà hàng càng có cơ hội nếm nó. Từ hầu rượu, đầu bếp cho đến người bồi bàn chuyên rót nước cho khách. Nhờ đó nhiều người sẽ biết được mùi vị rượu ngon. Đấy là lí do vì sao để thừa rượu đắt tiền không bao giờ là hoang phí cả.
Hầu hết mọi người đều sống trong một cuốn tiểu thuyết. Giống như bộ truyền lực xe hơi ấy. Giữa bản thân và thực tế cuộc sống nghiệt ngã cũng có bộ truyền lực như vậy. Cậu nhận lực thô từ bên ngoài và dùng hợp số để điều chỉnh nó sao cho mọi thứ được đồng bộ. Đấy là cách giữ cho cơ thể yếu ớt của mình không bị ảnh hưởng.
Chế biến vang cũng giống như nuôi ngựa nòi vậy: phải biết giống và những thông tin mới nhất. Anh không thể kinh doanh chỉ dựa trên việc biết cái nào ngon cái nào không.
Tôi muốn các bạn hiểu rằng, chia sẻ thức ăn cho con mèo là sai lầm. Lí do vì các bạn là những sinh linh cao quý được Chúa chọn còn con mèo thì không.
Rốt cuộc chỉ là hai khối kim loại đơn độc bay theo quỹ đạo riêng của mình. Trông xa, chúng như những ngôi sao băng đẹp đẽ nhưng thực tế, chúng chẳng là gì ngoài những nhà tù, nơi mỗi người chúng tôi bị nhốt đơn độc, đi đến nơi vô định. Khi quỹ đạo hai vệ tinh của chúng tôi ngẫu nhiên ngang qua nhai thì chúng tôi có thể ở cùng nhau. Thậm chí có thể mở lòng với nhau. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc hết sức ngắn ngủi mà thôi. Sang khoảnh khắc sau chúng tôi lại rơi vào sự đơn độc tuyệt đối. Cho đến khi chúng tôi cháy bùng lên và trở thành hư vô.
Trích đoạn Người tình Sputnik - Haruki Murakami: Phần 2
No comments
Post a Comment