Người tình Sputnik - Haruki Murakami và những trích đoạn

NGƯỜI TÌNH SPUTNIK
HARUKI MURAKAMI

Thông tin về sách

Tác giả: Haruki Murakami

Nhà xuất bản: NXB Hội Nhà Văn

Xuất bản lần đầu năm 1999, xuất bản tại Việt Nam vào 2008


Các trích dẫn từ tác phẩm:

Bên trong chúng ta, cái ta biết và cái ta không biết cùng chung nhau một chỗ ở. Để cho tiện, hầu hết mọi người dựng lên một bức tường giữa chúng. Nó khiến cuộc sống dễ dàng hơn [...] Tay phải không cố biết tay trái đang làm gì và ngược lại. Sự hỗn độn ngự trị và kết cục chúng ta lạc lối - chúng ta đâm sầm vào cái gì đó. Điều tôi muốn nói ở đây là mọi người cần phải có một chiến lược khôn ngoan nếu họ muốn cái họ biết và cái họ không biết chung sống hòa bình với nhau. Chiến lược đó là SUY NGHĨ. Chúng ta phải tìm được một cái neo an toàn. Nếu không chắc chắn chúng ta sẽ đi theo một quá trình dẫn tới va chạm đáng sợ.
Vậy mọi người phải làm gì để tránh sự va chạm nhưng vẫn nằm trên đồng ngắm mây bay, nghe cỏ mọc - nói cách khác là không suuy nghĩ? Nghe có vẻ khó? Hoàn toàn không. Xét một cách logic, việc này dễ thôi. Câu trả lời là những giấc mơ. Cứ mơ mãi. Bước vào thế giới của những giấc mơ và không bao giờ quay ra. Sống trong giấc mơ suốt quãng thời gian còn lại. Trong mơ bạn không phải phân biệt vạn vật với nhau. Hoàn toàn không. Biên giới không tồn tại. Vì thế trong mơ hiếm khi có va chạm. Mà nếu có thì cũng không gây tổn thương. Thực tại thì khác. Thực tại làm đau đớn.
Đó là một trong những nguyên tắc của thực tại. Chấp nhận những điều khó có thể hiểu được và để mặc chúng như vậy. Và máu đổ. Súng nổ và máu đổ.

Có những vùng kí ức nguy hiểm. Bất cứ khi nào đi qua đó, ta đều bỏ cuộc tìm kiếm và thận trọng rút lui tới một vị trí cao hơn.

Mỗi người chúng ta được số phận ban cho một điều đặc biệt mà chúng ta chỉ có được vào một thời điểm đặc biệt trong đời. Giống như một ngọn lửa nhỏ. Những người may mắn, thận trọng  thì biết cách gìn giữ nó, khơi nó thành đống lửa to và lấy nó làm bó đuốc soi đường cho mình. Nhưng một khi để ngọn lửa tắt thì sẽ không bao giờ có lại được nữa.

Vì sao mọi người cứ phải cô đơn như thế này? Mục đích của nó là gì? Hàng triệu con người trên thế giới này, tất cả đều đang mong mỏi khát khao, đang tìm kiếm những người khác để thỏa mãn mình nhưng lại tự họ cô lập họ. Vì sao? Có phải Trái Đất sinh ra chỉ để nuôi dưỡng sự cô đơn của con người?

Những linh hồn đơn độc bằng kim loại bay trong bóng tối vũ trụ không có gì ngăn trở, chúng gặp nhau, lướt qua nhau và rẽ theo các hướng khác nhau, không bao giờ gặp lại. Không một lời trao đổi, không một lời hứa hẹn.

Vậy đó là cách sống của chúng ta? Bất kể sự mất mát tàn khốc nào và sâu sắc đến thế nào, bất kể những thứ bị cướp khỏi chúng ta, những thứ bị giật khỏi tay chúng ta quan trọng đến thế nào, ngay cả khi chúng ta đã hoàn toàn thay đổi tới mức chỉ còn một lớp da của mình trước đây, chúng ta vẫn tiếp tục cuộc sống của mình theo cách này, trong im lặng. Chúng ta kéo lại gần hết mức khoảng thời gian được dành cho chúng ta. rồi rời xa nó khi nó lùi lại phía sau. Cứ lặp đi lặp lại hàng ngày tới mức điêu luyện cái động tác liên tục đó. Để lại đằng sau một cảm giác trống rỗng vô biên.

Các bạn có thể xem thêm các trích đoạn từ tác phẩm Người tình Sputnik - Phần 1.

No comments

Post a Comment

legiangcafe. Powered by Blogger.